Ngày cuối tháng 10, ngày đầu đông, ngày cận lễ Halloween, hay là bất cứ một dịp nào mà bạn tưởng tượng ra. Ban đầu tôi có ý định viết tiếp một bài phân tích vẫn còn dang dở về một đề tài xã hội nhưng rồi loay hoay thế nào lại có cảm xúc nhiều hơn để viết về tình yêu. Có lẽ là một chút của cái gọi là “sĩ diện” của kẻ mà “chẳng biết yêu ai mà cũng không biết ai có yêu mình” chăng.
Tình yêu, đến đi nhẹ như cơn gió, ướt đẫm như cơn mưa rào. Như bài trước tôi có nói về quan điểm của mình, để có một tình yêu đẹp, thôi thì hãy biết chấp nhận sự thật và vui vẻ lên. Cảm xúc trong bài thơ đơn thuần đến từ một bản nhạc mà tôi đang nghe.
Ngày không em, ngày không em, ừ nhỉ
Gió cuốn lá rồi, lá luồn cây
Chim bay mỏi cánh, cành trơ trọi
Lất phất mưa bay, gió lại vương
Ngày không em, ngày chưa buồn như con sóng
Giữa một chiều mưa, ngày ấy quá xa xôi
Xa kỉ niệm, xa cả điều nguyện ước
Ước nguyện bên nhau, đến con sóng bạc đầu
Ngày không em, ngày hai ta cười khẽ
Chẳng phải hết yêu, nhưng tình bạn lại thăng hoa
Thôi thì thế, ta như bao ngày trước
Một cõi bạn bè, một cõi riêng
Ngày không em, gió vẫn hát với chim ca
Ngày vẫn thế và con người cũng thế
Yêu là chết ở trong lòng một chút
Một chút bên người, một chút ta.
White Stone